Trang

Thứ Hai, 5 tháng 9, 2011

NHÌN VỀ TÔN GIÁO DƯỚI HIỂM HỌA MẤT NƯỚC


LOOK ON THE RELIGION OF NATIONAL RISK OF LOSS



                                          

           Thứ Trưởng Ngoại Giao Hồ Xuân Sơn & Uỷ Viên Quốc Vụ Viện Đới Bỉnh Quốc 
          Bên cạnh những đồng thuận khó hiểu trong việc giải quyết tranh chấp về biển Đông.

              

      SỰ THẬT - CÔNG LÝ - TÌNH YÊU


           Bài viết của Linh Mục Chân Tín như một lòi cảnh tỉnh đến toàn thể Giáo Hội và đồng bào giáo dân Công Giáo Việt Nam trong bối cảnh  chính quyền ngày một gia tăng chính sách thù địch và đàn áp mọi Tôn Giáo, đặc biệt nghiêm trọng là đối với Giáo Hội Công Giáo. Ngay sau ngày đất nước Việt Nam bị chia cắt kể từ năm 1954, hàng triệu đồng bào giáo dân Công Giáo đã ý thức được sự tàn ác của chế độ cộng sản vô Thần và nguy cơ phải gánh chịu những sự ngược đãi nặng nề cũng như sự an nguy của bản thân khi cộng sản lên nắm chính quyền nên đã bỏ lại tất cả mọi thứ bồng bế nhau chạy trốn vào miền Nam Việt Nam Tự Do.


        Sự lo lắng đó đã không dư thừa và đã được chứng minh rõ ràng sau một cuộc cải cách ruộng đất đẫm máu được chính quyền cộng sản Việt Nam tổ chức trong giai đoạn từ năm 1953 đến 1956 theo mô hình cải cách điền địa của chính quyền cộng sản Trung Quốc ( 1946 - 1949) và được xem là  một vết nhơ trong lịch sử Việt Nam. Cuộc cải cách và đấu tố đó đã gây nên một  không khí kinh hoàng tại nông thôn miền Bắc lúc bấy giờ và đã cướp đi sinh mạng của hàng trăm ngàn người. Quay lại vấn đề Tôn Giáo, đây là một thách thức nghiêm trọng về tín ngưỡng không những chỉ riêng đối với Giáo Hội Công Giáo Việt Nam mà là sự đe dọa chung với nhiều Tôn Giáo khác như : Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất, Giáo Hội Phật Giáo Hòa Hảo, Giáo Hội Cao Đài, Giáo Hội Tin Lành..v..v....


         Điều lo lắng kế tiếp mà quan trọng hơn cả là sự tồn vong của đất nước. Cả nước không một ai không biết về những âm mưu toan tính xâm lược của giặc thù xâm lược phương Bắc Trung Quốc và cũng không ai không biết về sự hèn nhát cũng như hành động phản bội đồng bào và đất nước qua việc bại lộ về công hàm bán nước của cố thủ tướng Phạm văn Đồng vào năm 1958 khi âm thầm ký kết hiến dâng biển đảo của quê hương cho Trung Quốc và sự đàn áp dã man đồng bào Việt Nam xuống đường thể hiện lòng yêu nước theo lệnh của chính quyền cộng sản Trung Quốc sau nhiều sự đồng thuận khó hiểu và mờ ám đã được ký kết tiếp tục qua các nhân vật cấp cao trong chính quyền hai nước cộng sản Việt- Trung trong thời gian gần đây.


        Đất nước Việt Nam đang đứng trước nguy cơ bị biến thành một quận huyện hay thành phố của Trung Quốc. Khắp mọi nơi trên lãnh thổ Việt Nam từ vùng cao cho đến tất cả quận huyện và các thành phố lớn của Việt Nam đâu đâu cũng tràn ngập bóng dáng người Trung Quốc Họ được chính quyền cộng sản Việt Nam giúp đỡ để xâm nhập vào đất nước chúng ta một cách ngang nhiên không cần thị thực Visa hay bất kỳ thủ tục pháp lý nào cứ y như đây trước sau gì cũng sẽ là nhà của họ vậy. Nguy cơ mất nước ngày một rõ, người dân ai cũng ý thức được điều này nhưng đành bất lực khi luôn phải sống dưới sự kềm cặp và đe dọa từ phía chính quyền." Một ngàn năm nô lệ giặc Tàu" nỗi đau Dân Tộc vẫn còn đó trong tâm trí mọi người nhưng sao tập đoàn lãnh đạo đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam lại không ý thức được điều này? phải chăng vì quyền lợi của bản thân và gia đình mà họ đã mất hết lương tri nên mới đem Quê Hương và Dân Tộc ra làm món hàng trao đổi?



           By Rev. Chan Tin's article as a warning to the whole church and fellow Catholics in Vietnam in the context of government policy increasing hostility and persecution of all Religion, particularly serious is for the Catholic Church. Right after the country of Vietnam was divided since 1954, millions of Catholic people were aware of the cruelty of the atheist Communist regime and the risk of suffering severe abuse is as the safety of themselves when communists came to power should have left everything and carried together to flee to South Vietnam.


         The anxiety that was not redundant and has been clearly demonstrated after a bloody land reform was the communist government of Vietnam held in the period from 1953 to 1956 following the reform of the local filling Chinese communist regime (1946 - 1949) and is considered a stigma in the history of Vietnam. The reform and the struggle that has caused an atmosphere of terror in rural north at that time and has claimed the lives of hundreds of thousands of people. Back issues of Religion, this is a serious challenge not only the beliefs of Vietnam Catholic Church that is threatened with many other Religion: Buddhist Church of Vietnam Reunification , Hoa Hao Buddhist Church, the Cao Dai Church, Protestant Church v. ... v. ...


        The next concern that is more important because of the survival of the country. No one in country do not know about the conspiracy of the enemy attempting to invade enemy invasion of northern China and no one do not know about the cowardice and actions betray the people and the country over the exposed on sale of notes of the late Prime Minister Pham Van Dong in 1958 while quietly signed devoted to the island's native China and the brutal of Vietnam to people down the streets to show patriotism by order of the China's communist authorities after the consensus confusing and opaque was signed to continue through the high level character between the two communist countries China and Vietnam in recent times.


         Vietnam country is in danger of being turned into a county or city district of China. Everywhere in the territory of Vietnam from the uplands to all districts and cities of Vietnam's ubiquitous shadow filled the Chinese. Communist government of Viet nam they are helping to penetrate into our country without a blatantly Visa or any other legal procedures themselves like here will eventually be home for them. The risk of dehydration on a clear, people who are well aware of this but when fishing resources are constantly under the tutoring and threats from the government. "A thousand years of slavery enemy China", Ethnic pain still be there in everyone's mind, but how the group leader and the communist Vietnam was not aware of this? affordable for the benefit of themselves and their families so have lost all common sense to bring the homeland and Ethnic items into exchange?




Nói với bạn trẻ về “Hàng Giáo phẩm Việt Nam và chế độ cộng sản”

4/09/11 4:50 PM
Nói với bạn trẻ về “Hàng Giáo phẩm Việt Nam và chế độ cộng sản”
Giáo hội phải hoàn thành sứ mạng Ngôn sứ, là sứ mạng ưu tiên mà Chúa Giêsu đã trao phó cho Giáo hội, để bảo vệ đức tin, bảo vệ Giáo hội, bảo vệ đất nước và con người: “Anh em đừng sợ người ta…Điều Thầy nói với anh em lúc đêm hôm, thì hãy nói ra giữa ban ngày; và điều anh em nghe rỉ tai, thì hãy lên mái nhà rao giảng. Anh em đừng sợ những kẻ chỉ giết được thân xác, mà không giết được linh hồn… Anh em đừng sợ” (Mt 10, 26-31).
Viết về hàng Giáo phẩm Việt Nam và chế độ cộng sản, là một vấn đề hết sức tế nhị. Nhưng tôi vẫn muốn trình bày cho các bạn trẻ những đường hướng khác nhau theo từng thời kỳ lịch sử.
1. Thư chung của các Giám mục Đông Dương 9/11/1951
Bốn năm trước khi cộng sản chiếm Bắc Việt (1954), các Giám mục Đông Dương (gồm Việt Nam, Lào và Cambốt) họp tại Hà Nội từ ngày 5-9/11/1951, dưới sự chủ tọa của Đức Khâm sứ Tòa thánh John Dooley và đã ra một Thư chung về “Hiểm họa Cộng sản”.
Các ngài rất thẳng thắn, không úp mở công bố cho Giáo hội Đông Dương, đặc biệt Giáo hội Việt Nam, biết rõ lý thuyết cộng sản và chế độ cộng sản. Với tất cả lòng thành và trách nhiệm, các ngài đã cho giáo dân biết cộng sản huy hiểm thế nào đối với đức tin Công giáo.
Trước hết, về bổn phận yêu quê hương đất nước, các Giám mục Đông Dương xác định rõ: “Xúc động trước sự hàm hồ tràn lan trong suy tư, chúng tôi thấy cần nói rõ về ý niệm ái quốc. Ái quốc, yêu nước là yêu quê hương, yêu quê cha đất tổ. Vậy, quê hương chính là gia đình mở rộng. Cả hai là đối tượng của đức hiếu. Vì thế, chúng ta chỉ có thể khích lệ và vun trồng như mọi nhân đức Kitô giáo khác. Ý niệm quê hương, không làm người Kitô hữu khai trừ quê hương của các dân tộc khác, nhưng cũng phải yêu thương, vì tất cả chúng ta đều là con cái Chúa.”
Sau khi xác định ý niệm ái quốc, các Giám mục đề cập đến nạn cộng sản vô thần duy vật. Theo các ngài, việc phải nói rõ cho cộng đồng dân Chúa biết về chế độ cộng sản thuộc về trách nhiệm mục tử của các ngài:
Vì tinh thần trách nhiệm quan trọng trước Thiên Chúa; vì mối tình thiết tha yêu quý anh em, chúng tôi thấy mình có nhiệm vụ quan hệ phải loan báo cho anh em biết đề phòng nạn cộng sản vô thần duy vật, một nguy cơ trầm trọng nhất của thời nay. Chủ nghĩa Cộng sản bác bỏ Thiên Chúa, bác bỏ mọi tôn giáo, bác bỏ thuyết linh hồn hằng sống, bác bỏ tất cả quyền của nhân vị và gia đình. Chủ nghĩa Cộng sản xung khắc tuyệt đối với Công giáo, đến nỗi Đức Thánh cha đã tuyên bố rằng: ‘không bao giờ có thể vừa theo cộng sản vừa theo Công giáo và người Công giáo nào ra nhập đảng cộng sản thì lập tức bị khai trừ ngay khỏi Giáo hội.’ Chẳng những không được nhập đảng cộng sản, mà lại anh em không thể cộng tác dưới bất kỳ hình thức nào có thể giúp họ nắm chính quyền. Nỗi nguy cơ cộng sản rất trầm trọng, tai họa do cộng sản gây ra rất ghê gớm, đến nỗi chúng tôi còn có bổn phận báo cho anh em biết để đề phòng những mưu mô và mánh khóe xảo quyệt cộng sản dám dùng để đạt tới mục đích…Trong các nước bị cộng sản chi phối, lập tức diễn ra những cảnh tượng ghê gớm: tịch thu tài sản và khủng bố hàng vạn người Công giáo. Giáo hội phải sống trong cơn hãi hùng triền miên, để rồi phải chết rũ tù hay là phải đổ máu công khai để giữ gìn niềm trung tín với đức tin Công giáo”.
Đọc lại những lời trên và so sánh với những gì đã xảy đến với Giáo hội Công giáo tại miền Bắc từ năm 1954, và những gì xảy ra trong Nam từ 1975 tới nay, có cảm tưởng các Giám mục đã ký vào Thư chung 1951 là những tiên tri thấy trước những đau khổ mà Giáo hội Việt Nam phải chịu dưới thời cộng sản và các ngài đang tả lại cách trung thực những đau đớn mà Giáo hội Công giáo phải chịu suốt bao năm qua.
Các ngài thật can đảm và sáng suốt nói lên bản chất của Cộng sản để giúp giáo dân đối phó với các cuộc bách hại của cộng sản Việt Nam trên mọi miền đất nước, đặc biệt tại miền Bắc. Có người cho rằng các ngài đã quá cứng rắn. Nhưng thực ra, những gì các ngài đã cảnh báo trong Thư chung 1951, đã thực sự xảy ra cho Giáo hội Công giáo Việt Nam. Tạ ơn Chúa đã cho Giáo hội những nhà lãnh đạo sáng suốt, đã thấy trước những nguy hiểm, những bách hại mà chỉ không đầy 3 năm sau cả Giáo hội Miền bắc phải gánh chịu những bách hại của chế độ cộng sản vô thần.
Phần kết của Thư chung là lời các Giám mục kêu gọi các linh mục “hãy dạy cho dân chúng biết học thuyết xã hội Công giáo, nhất là phải nhấn mạnh vào hai nhân đức nền tảng là công bình và bác ái…”

2. Sau 30/4/1975, Giám mục Việt Nam đổi hướng: “đối thoại và hợp tác”
Có thể nói rằng, bằng lương tâm và trách nhiệm, với năng quyền được ban cho, các giám mục Việt Nam trước 1954, đã không ngại ngần khẳng định lập trường triệt để bất hợp tác với cộng sản, bởi người tín hữu Chúa Kitô không thể làm tôi hai chủ, nhất là không thể vừa phục vụ chế độ cộng sản vô thần, vừa phục vụ Thiên Chúa.
Tại Miền bắc, những lời minh định công khai bất hợp tác với cộng sản của các Giám mục Đông Dương đã được các giám mục triệt để áp dụng, nhờ đó mà Giáo hội Miền bắc đã phần nào đứng vững trước những bách hại khốc liệt của nhà cầm quyền cộng sản và tồn tại được cho tới ngày hôm nay.
Tuy nhiên, sau 30/4/1975, cả nước rơi vào tay cộng sản. Trước tình hình chính trị mới mẻ này, Giáo hội thấy không còn cách nào khác là phải sống chung lâu dài với cộng sản. Do đó, hàng giám mục Việt Nam nghĩ tới việc chuyển hướng để tồn tại và chủ trương của Công đồng Vatican II: “đối thoại và hợp tác” đã được các ngài lựa chọn làm hướng đi cho Giáo hội.
Một sự kiện đặc biệt được cần nhắc đến ở đây, đó là khóa họp thường niên các giám mục Miền nam từ 15-20/12/1975, qui tụ không chỉ các giám mục mà còn mở rộng cho nhiều thành phần dân Chúa cùng tham dự để cố vấn cho các giám mục, trong đó có các chuyên viên, các linh mục, tu sĩ, giáo dân. Những người tham dự được chia thành ba tiểu ban, nghiên cứu về các vấn đề phải giải quyết như: tương quan với chính quyền, các vấn đề thuộc nội bộ Giáo hội và các vấn đề liên quan tới các sinh hoạt tôn giáo.
Đây có lẽ là lần đầu tiên và duy nhất giáo dân được tham gia một kỳ Hội nghị của Hội đồng Giám mục và được tham gia cách tích cực như những người cố vấn cho hàng Giám mục trong công tác quản trị Giáo hội. Sự kiện này, lúc đó, đã được đánh giá là “ấn tượng”, như lời linh mục Vũ Khởi Phụng đã viết trong Nguyệt san Đứng Dậy (số 76, tháng 12/1975): “Các giới Công giáo đã tỏ ra rất hài lòng về việc Hội đồng Giám mục đã mở cửa đón các thành phần khác nhau của Giáo hội tới tham dự. Đây là lần đầu tiên mà một phiên họp của Hội đồng Giám mục tạo ra một ấn tượng tốt về sự tham gia tích cực của cộng đồng Kitô giáo tụ họp chung quanh các vị giám mục; với bầu không khí cởi mở, đồng tâm, tuy rằng quan điểm của từng cá nhân có thể không hoàn toàn trùng hợp”. Lần đầu tiên nhưng cũng là lần cuối. Không biết vì lý do gì mà kể từ đó tới nay, Hội đồng Giám mục đóng kín cửa, không còn có sự tham gia của cộng đoàn Dân Chúa?
Sau khi hai miền Nam – Bắc thống nhất (15/11/1975), năm 1976, các giám mục đã ra một Thư chung xác nhận sự khác biệt căn bản giữa cộng sản và Giáo hội: “Giữa đức tin Kitô giáo và chủ nghĩa Mác – Lê có xung khắc về cơ bản, điều này ai cũng nhận”.
Tuy nhiên, ngay lập tức, các ngài lại nghĩ ngay tới việc đối thoại và cộng tác với cộng sản: “Dù khác biệt, thì không vì thế mà không có đối thoại và cộng tác chân thành giữa những ai cùng phục vụ con người trong sứ mạng cá nhân và xã hội”.
Vấn đề là chế độ cộng sản có thiện chí phục vụ con người và thiện ích hay không? Đối thoại và cộng tác chân thành với những người thiện chí phục vụ con người, cộng sản có thiện chí phục vụ con người hay không?
Trong thực tế, dưới chế độ cộng sản, các tôn giáo bị chà đạp, nhân quyền, tự do tôn giáo bị vi phạm. Không bao giờ có đối thoại đúng nghĩa dưới chế độ cộng sản. Cộng sản chỉ lợi dụng chiêu bài “đối thoại” để kìm kẹp và làm tha hóa các tôn giáo, trong đó có Giáo hội Công giáo.
Không chỉ có thế, suốt 36 năm qua, cộng sản Việt Nam đã “tiêu diệt ý thức đại diện quốc dân nơi các thành viên Quốc hội; tiêu diệt ý thức phục vụ công ích nơi các nhân viên công quyền; tiêu diệt ý thức tôn trọng và bảo vệ nhân dân nơi giới công an, cảnh sát; tiêu diệt ý thức bảo vệ lãnh hải, lãnh thổ của tổ quốc nơi hàng ngũ quân đội; tiêu diệt ý thức bảo vệ luật pháp và công lý nơi các luật sư; tiêu diệt ý thức thương xót bệnh nhân nơi các y, bác sĩ; tiêu diệt ý thức làm chứng cho sự thật và lẽ phải nơi giới tu hành; họ biến tôn giáo thành thuốc phiện; họ muốn các nhà tu hành xây dựng các đền thờ nguy nga, tổ chức lễ hội linh đình, mà dửng dưng, vô cảm trước cảnh đồng bào bị đàn áp, xã hội bị băng hoại, tổ quốc bị lâm nguy…” (Tự do Ngôn luận, 15/4/2000).
Thành ra, nói “đối thoại” với cộng sản chỉ là cách nói. Với chế độ cộng sản chỉ có “cộng tác hay không” mà đã chấp nhận cộng tác là chấp nhận bị tiêu diệt từ bên trong, chấp nhận đường lối “phúc âm, dân tộc và chủ nghĩa xã hội”, một chính sách nhất quán mà cộng sản Việt Nam muốn áp đặt lên Giáo hội công giáo kể từ khi nắm chính quyền.
Thiết nghĩ, đã tới lúc, hàng Giám mục Việt Nam cần phải xét lại vấn đề đối thoại và cộng tác với đảng cộng sản?
Đức Giáo hoàng Benedict 16, trong cuộc gặp gỡ các Giám mục Việt Nam dịp Ad Lamina vừa qua đã nhắc nhở Giáo hội Việt Nam “đối thoại và cộng tác chân thành”. Cộng sản thì chả bao giờ chân thành cả. Bao nhiêu kiến nghị mà Giáo hội gửi đến nhà nước, nhưng chẳng hề nhận được hồi âm nào? Chuyện Ủy ban Công lý gửi đơn về vụ Cồn Dầu chẳng hạn.
Giáo hội cần phải cùng với toàn dân tranh đấu cho công lý và nhân quyền. Tranh đấu bằng lời nói và việc làm mới mong có được những kết quả làm khởi điểm cho các cuộc đối thoại tương kính, đem lại cho Giáo hội và đất nước một mùa xuân mới.
Giáo hội phải hoàn thành sứ mạng Ngôn sứ, là sứ mạng ưu tiên mà Chúa Giêsu đã trao phó cho Giáo hội, để bảo vệ đức tin, bảo vệ Giáo hội, bảo vệ đất nước và con người: “Anh em đừng sợ người ta…Điều Thầy nói với anh em lúc đêm hôm, thì hãy nói ra giữa ban ngày; và điều anh em nghe rỉ tai, thì hãy lên mái nhà rao giảng. Anh em đừng sợ những kẻ chỉ giết được thân xác, mà không giết được linh hồn… Anh em đừng sợ” (Mt 10, 26-31).

Linh mục Chân Tín
38 Kỳ Đồng, P9, Q3, Sài Gòn


Talk to the youths about the "the Catholic Priesthood of Vietnam and the communist regime"
          
4/09/11 4:50 PM

       The Church must complete the mission of the prophet, is the priority mission that Jesus entrusted to the Church, to defend the faith and protect the Church, protect the country and its people: "Do not fear the people, what GIESU told you ... at night, talk to daylight, and what you hear whispered, then onto the roof to preach. You do not fear those who kill the body only, but not kill the soul ... You do not be afraid "(Mt 10, 26-31).
       Writing about the Catholic Priesthood of Vietnam and the communist regime, is a very delicate matter. But I still want to present to the young people of different directions in each historical period.
1. General letter of the Bishop of Indochina 9/11/1951
         Four years before the communist took-over  North Vietnam (1954), the Bishop of Indochina (including Vietnam, Laos and Cambodian) meeting in Hanoi on 5-9/11/1951, under the chairmanship of Ambassador Court Kham Duc St. John Dooley and issued a general letter about the "Communist Threat".
       They are very frank, not ambiguous and disclosed to the Church of Indochina, especially Vietnam Church, known communist ideology and communist regimes. With all sincerity and responsibility, they have to lay people know how dangerous of the communist to the Catholic faith.
         First, the duty to love the homeland, the Bishop of Indochina defined: "touched by the pervasive ambiguity of reflection, we see the need to clear the concept of patriotism. Patriotic, patriotism is love home, love homeland. So, home is the extended family. Both are objects of moral taste. Therefore, we can only encourage and cultivate the Christian virtues like any other. The idea of ​​home, not the Christian exclude  the homeland to other ethnic, but also to love, because we all are sons of God. "
        After defining the notion of patriotic, the bishop refers to the communist victims atheist materialism. According to him, the community should be made clear to the people of God about the communist regime is the responsibility of their herdsmen:
        "As important a sense of responsibility before God, for love fervently beloved brethren, we feel is responsible for relations to announce to you that to prevent accidents atheistic communist materialism, a risk the worst of our time. Communism rejected God, rejected all religions, rejects theory of the living soul, denied all rights of the person and family. Communism absolute conflict with Catholics, that the pope had declared that 'never could have under communism just as Catholics and Catholics who joined the communist party which shall immediately be immediately expelled from the Church. "There are not imported communist, but you can not collaborate in any way that can help them in power. Risk that communism was a serious disaster caused by the communists was formidable, so we have an obligation to notify you that to prevent intrigues and cunning tricks communist dare to achieve to the purpose ... in the communist country was governed, immediately place the terrible sight: the confiscation of property and terrorism thousands of Catholics. Church must live in constant terror attack, only to have died in prison or is injured the public to keep faith faithful to the Catholic faith. "
        Read the words in comparison to what happened to the Catholic Church in the North since 1954, and what happened in Vietnam from 1975 to now, have felt the bishop signed a joint letter in 1951 the prophets foresee the pain which the Church in Vietnam suffered under communism and he was honestly describe the pain that the Catholic Church suffered over the years.
         The Bishops,they really brave and wise to say the nature of communism to help parishioners deal with the persecution of communist Vietnam in every country, especially in the North. Some said that they were too tough. But actually, what they had warned the general message 1951, has actually happened to the Catholic Church in Vietnam. Thank God for church leaders wisdom, foresaw the danger of persecution, but only less than 3 years after the Northern Church suffering persecution by the atheist communist regime.
         Part of the joint letter said the bishops are called priests "Teach people that Catholic social doctrine, especially to emphasize the two platforms is the virtue of charity and justice ..."
2. After 4/30/1975, the Vietnam Bishops 'redirects' dialogue and cooperation "
        Having said that, in conscience and responsibility, with the power given to bishops Vietnam before 1954, did not hesitate to assert any radical stance to cooperate with the communists, by the faithful of Christ can not serve two masters, is not just for the atheist communist regime, has to serve God.
         At Northern, the words make clear publicly any cooperation with communist Indochina's bishops were bishops thoroughly applied, whereby the Church Northern partially survive the fierce persecution the communist authorities and survive until today.
        However, after 30/4/1975, the country fell to communism. Before the new political situation, the Church saw no other way is to live long with communism. Therefore, Vietnam bishops think the redirect to exist and the guidelines of Vatican II: "dialogue and cooperation" was chosen as his path to the Church.
        A special event should be mentioned here that the annual session of the bishops from 15-20/12/1975 Southern, gathered not only bishops but also open to the people of God with many components participants to advise the bishops, including professionals, priests, monks, lay people. Participants were divided into three sub-committees, research issues must be resolved as relative to administration, problems of internal church issues and related religious activities.
        This is probably the first and only lay people to attend a public meeting of the Bishops' Conference and to participate actively as a mentor to every bishop in the governance of the Church. The event, at the time, was praised as "impressive", says priest Vu Khoi Phung wrote in the Monthly Standing Up (No. 76, May 12 / 1975): "The Catholics have already shown satisfaction of the Council of Bishops opened to the various components of the church to attend. This is the first time that a session of the Conference of Bishops created a good impression on the active participation of the Christian community gathered around the bishop; the atmosphere open and concentric, although the individual's perspective may not be entirely coincidental. " For the first time but also the last. Do not know for whatever reason that since then, the Bishops' Conference closed, no involvement of community people of God?
         After two South - North agreed (15/11/1975), in 1976, the bishops issued a joint letter confirms the fundamental differences between communism and the Church: "Between the Christian faith and the Marxism - is incompatible Le basically, this one also. "
        But instantly, they think immediately to the dialogue and collaboration with the communists: "Whatever differences, it is not therefore without dialogue and collaboration between those who sincerely serve the people mission of personal and social. "
        The problem is that the communist regime has good service and good people or not? Dialogue and sincere cooperation with people of good will to serve people, communism is good for human beings?
         In fact, under the communist regime, the religion trampled human rights, religious freedom is violated. There is never a true dialogue under the communist regime. Communism is only taking advantage of the label "dialogue" to grip and alienation of religion, including the Catholic Church.
        Not only that, over 36 years, communist Vietnam has "destroyed the sense of national representatives where the member of Congress; destroy the sense of public service where staff work rights, destroy the sense of respect and protect the people where the gender police, police; destroy the sense of protecting the territorial sea, the territory of the country where the military ranks; destroy the sense of law enforcement and justice where lawyers ; destroy the sense of mercy patients where the doctors and nurses; destroy the sense of witnessing to the truth and reason about religious places and they turn religion into drugs and they want the monks to build the magnificent temple, the spiritual home of festivities, but indifference, indifference scene oppressed people, society is corrupt, the country at risk ... "(Free Speech, 15/04/2000 ).
         So, saying "dialogue" with communism is saying. With the communist regime can only "work or not," but accepted the work is accepted destroyed from within, to accept the way "the gospel, people and socialism", a policy most consistency that communist Vietnam is to impose the Catholic Church since they were in power.
        In our opinion, it's time, of the Vietnam Bishops need to reconsider the issue of dialogue and collaboration with the Communist Party?
         Pope Benedict 16, in a meeting of the Vietnam Bishops' Ad lamina recent occasions has reminded the Church in Vietnam "dialogue and sincere cooperation." Communism is never sincere at all. How many proposals that the Church sent to the state, but never received any response? as Justice Commission filing for the Con Dau.
        The Church should be the same for all the people fighting for justice and human rights. Struggles with words and new jobs would have been the result as a starting point for dialogue mutual respect, giving the country church and a new spring.
        The Church to complete the mission of the prophet, is the priority mission that Jesus entrusted to the Church, to defend the faith and protect the Church, protect the country and its people: "Do not fear what GIESU told you ... at night, talk to daylight, and what you hear whispered, then onto the roof to preach. You do not fear those who kill the body only, but not kill the soul ... You do not be afraid "(Mt 10, 26-31).
Rev. Chan Tin
38 Ky Dong Street, Ward 9, District 3, Saigon

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét